Tuyết Linh Lung cười khổ: "Không phải là không muốn mà là chẳng thể diệt nổi! Dù hồi đó tổ tiên tập hợp vô số cao thủ siêu cấp nhưng vẫn không diệt được Ác tộc, chỉ có thể đánh lui họ rồi lợi dụng thời không đặc thù phong ấn họ ở dưới đáy vùng đất hoang vu, không cho bọn họ xuất hiện trên đời này!"
Diệp Huyên lại bỗng nhiên nói: "Hai vị, ta phải quay về học viện nữ tử rồi!"
Hắn nói xong bèn đứng dậy rời đi!
Hai người sửng sốt, bấy giờ Tuyết Linh Lung lại nói: "Sư tôn, cậu có biết tại sao lúc trước tổ tiên ta tập hợp nhiều cao thủ như vậy đánh nhau với Ác tộc không?"
Diệp Huyên nhìn về phía Tuyết Linh Lung, lạnh nhạt nói: "Không liên quan gì đến ta hết, ta không muốn nhúng tay vào chuyện này, càng không muốn là địch với Ác tộc. Dù sao, người ta cũng không muốn giết ta!"
Tuyết Linh Lung nhìn thẳng vào Diệp Huyên nói: "Bởi vì tài nguyên! Hồi đó, Ác tộc muốn chiếm lấy toàn bộ tài nguyên của Táng vực nên mới có trận chiến ác liệt kia. Mà giờ, trên người sư tôn lại có ít nhất sáu cái thánh mạch và hơn bốn mươi cái quặng tinh cực phẩm... Cậu cảm thấy sau khi Ác tộc đi ra sẽ bỏ qua cho cậu và tài nguyên trong tay mình sao? Quan trọng nhất là thanh kiếm trong tay cậu! Hiện nay, Táng vực không có bóng dáng của họ hiển nhiên là vì họ vẫn chưa phá được phong ấn do tổ tiên để lại. Nhưng, thanh kiếm trong tay cậu có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318738/chuong-6489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.