Lâm Tiêu vừa nghe thấy thế đã biết bản thân đã nói sai rồi, cũng biết rằng thiếu phu nhân đã hiểu lầm tổng giám đốc Lục.
Lập tức giải thích: “Không phải, thiếu phu nhân, không phải như cô nghĩ đâu, chắc chắn là tổng giám đốc Lục xảy ra chuyện gì nên mới chậm trễ như thế, anh ấy sẽ đến ngay thôi.”
“Lâm Tiêu, cậu không cần phải an ủi tôi nữa đâu, tôi biết hết cả rồi. Không phải là vấn đề thời gian, dù cho một tiếng rưỡi, hai tiếng rưỡi hay thậm chí là nửa tiếng, anh ấy cũng sẽ không đến, anh ấy vĩnh viễn sẽ không đến đây, đúng không?”
Sau khi dùng giọng điệu tràn đầy cô đơn nói xong, Nam Khuê đau khổ nhắm mắt lại.
Sự đau đớn khi tử cung co thắt càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng dồn dập, cũng càng ngày càng đau.
Lúc trước, Nam Khuê vẫn luôn liều mạng mà chịu đựng.
Nhưng ngay lúc này đây, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa.
Cô thả giọng, sau đó cố gắng sức hét lên.
“A…”
m thanh đó, vừa thảm thiết, vừa đau đớn.
Mỗi một tiếng đều làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Lâm Tiêu ngồi bên cạnh, thật sự không dám nghe.
Đã từng nghe người ta nói rằng khi phụ nữ sinh con sẽ vô cùng đau đớn, nhưng mới chỉ là nghe nói mà thôi, từ trước đến nay cậu chưa từng tận mắt nhìn thấy một người phụ nữ sinh con.
Nhưng lúc này đây, khi nghe thấy tiếng hét tê tâm liệt phế của thiếu phu nhân, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318728/chuong-6479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.