Ngay sau đó, cảnh sát chạy như bay vào trong khách sạn.
Nhìn thấy bọn họ, Phương Thanh Liên đã không còn bất kì ý nghĩ chống cự hay chạy trốn nữa.
Cô ta ném khẩu súng xuống, cả người ngã quỵ xuống đất.
Cảnh sát tiến vào, nhanh chóng còng tay cô ta và áp giải cô ta lên xe cảnh sát.
Khi đi qua cửa, cô ta đã nhìn thấy rõ Lục Kiến Thành.
Cả ngực anh toàn là máu, màu đỏ tươi, nhuộm đỏ chiếc áo trắng trong bộ âu phục.
Một màu đỏ nhìn thấy mà đau lòng.
Anh nhắm mắt, khuôn mặt tái nhợt và đôi môi không còn chút máu nào.
Nhìn dáng vẻ đó như thể anh sắp tắt thở.
Trái tim của Phương Thanh Liên đột nhiên thắt lại, đau xé ruột gan.
Cô ta thở dốc và hét lớn: “Lục Kiến Thành, tỉnh lại đi, anh tỉnh lại cho em, đừng giả chết.”
“Em nói cho anh biết, cho dù anh có chết thật, cũng là chết dưới tay em, em chỉ cảm thấy tự hào, chứ sẽ không cảm thấy đau lòng.”
Lúc này, đôi mắt đang nhắm nghiền của Lục Kiến Thành nhẹ nhàng mở ra: “Vậy thật đáng tiếc, không thể để cô toại nguyện được rồi, tôi nhất định sẽ sống tiếp.”
Khuê Khuê vẫn đang sinh em bé, tính mạng của cô và đứa bé như đang treo bởi sợi chỉ, anh làm sao có thể xảy ra chuyện lúc này được?
Không thể.
Anh phải đi gặp Khuê Khuê.
Người ta nói rằng khi em bé chào đời, ai là người đầu tiên bế em bé thì sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318723/chuong-6474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.