"Nhưng Tô Vô Kỵ không từ chối, chỉ là nói cho tôi biết, chân khí và linh khí không có cách nào tồn tại song song được, nếu tôi tu luyện công pháp của ông ta, nhất định phải làm tiêu tan hết chân khí, nếu không sẽ đau đến không muốn sống nữa, lợi bất cập hại."
"Hơn nữa, Tô Vô Kỵ còn nói, tu luyện công pháp của ông ta, thực sự sẽ rất yếu rất yếu, miễn cưỡng có thể xem như hóa kình."
"Sau khi nói cho tôi biết những chuyện này, ông ta lại hỏi tôi, có phải là vẫn kiên trì học tập công pháp của ông ta hay không."
Lâm Uyên tiếp tục nói: "Khi đó, tôi đã đặt chân đến Thiên tông, trong số những người cùng tuổi, có rất ít đối thủ, hơn nữa lúc ấy tôi còn trẻ, không có khát vọng gì đối với tuổi thọ, vì thế nên liền từ chối, bây giờ suy nghĩ lại, thật sự là rất hối hận mà.”
Lâm Uyên tiếc hận nói: "Nếu như có thể lựa chọn lần nữa, tôi nhất định lựa chọn trở thành chiến sĩ luyện khí, dù là bắt đầu tu luyện lại thì sao chứ, ít nhất cũng có thể kéo dài tuổi thọ, thậm chí có cơ hội trường sinh."
"Nhưng mà tu luyện bây giờ cũng không tính là quá muộn, Tô Thương, cảm ơn công pháp của cậu, ha ha!"
Lâm Uyên nhìn Tô Thương, cười lạnh nói: "Bây giờ, cậu có thể chết được rồi, nhổ cỏ là phải nhổ tận gốc, đó là nguyên tắc làm việc của tôi."
Vừa nói xong, trong lòng bàn tay của Lâm Uyên tản ra chân khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318679/chuong-6430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.