🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Anh cũng không rảnh để ý tới những chuyện khác, lập tức lên tiếng hỏi ngay: “Tù Ngưu, Mạnh Tử Ngâm đâu rồi, cô ấy có sao không?”
Người vừa bước vào không phải ai xa lạ, mà chính là Tù Ngưu – một trong mười hai Huyết Y Vệ của anh!

Tù Ngưu đi tới trước mặt anh, giơ tay chào rồi nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Thiếu soái, anh đang nói gì vậy? Mạnh Tử Ngâm nào cơ?”
Hạng Tư Thành sững sờ.
Lúc này anh mới phát hiện ra điều bất thường, sao Tù Ngưu lại ở đây? Rõ ràng anh đã điều mười hai Huyết Y Vệ về vùng biên giới phía Bắc rồi mà…
Anh còn đang suy nghĩ thì Tù Ngưu cất tiếng nói: “Thiếu soái, đây là bức ảnh mà một lính xuất ngũ vô tình chụp được rồi truyền đến tay tôi. Tôi cảm thấy nên để anh xem qua nó!”
Nghe thấy câu ấy, Hạng Tư Thành chấn động!
Câu nói này thật sự rất quen thuộc!
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?!
Anh vội vàng giật lấy bức ảnh trong tay Tù Ngưu.
Trên bức ảnh, một cô bé khoảng chừng bốn, năm tuổi đang nhút nhát ngồi xổm trên mặt đất, mặc một bộ quần áo tuy cũ nhưng sạch sẽ.
Đôi mắt cô bé ấy trong veo như thủy tinh, mang theo ba phần sinh động, bảy phần đáng yêu.
Nhìn thấy bức ảnh, Hạng Tư Thành như bị sét đánh trúng.
Ngoài Vân Yên Nhi – con gái ruột của anh, thì còn ai có thể giống anh được như thế cơ chứ!
Anh ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tù Ngưu: “Nơi này là nơi nào?”
Tù Ngưu hơi sửng sốt, nhưng bản năng nghe lệnh vô điều kiện vẫn thôi thúc anh ta trả lời: “Thiếu soái, nơi này là vùng biên giới phía Bắc, chúng ta mới thắng một trận xong!”
Dứt lời, anh ta lại ngập ngừng nói một câu: “Anh có ổn không?”
Tù Ngưu không khỏi lo lắng, bọn họ vừa đánh xong một trận chiến, thiếu soái mệt mỏi đi nghỉ ngơi, sao tỉnh dậy lại không biết đây là nơi nào thế này?
Hạng Tư Thành không có tâm trạng đâu mà trả lời câu hỏi của Tù Ngưu, cũng chẳng rảnh mà quan tâm xem anh ta đang nghĩ gì, bởi vì lúc này đầu óc anh thật sự rất rối bời.
Anh nhớ mình đã trải cảnh tượng này rồi!
Khi anh vừa đánh một trận chiến xong, Tù Ngưu mang ảnh của Vân Yên Nhi tới, sau đó anh đã lập tức khởi hành tới thành phố Thiên Hải.
Trong đầu anh hiện lên một suy nghĩ hoang đường, nhưng chính anh cũng cảm thấy khó có thể tin tưởng được. Để xác nhận lại, anh hỏi Tù Ngưu: “Cậu có biết cô bé trong ảnh là ai không?”
Tù Ngưu chần chừ: “Tôi chưa kịp điều tra, bởi vì cô bé giống thiếu soái quá nên tôi lập tức mang tới cho anh xem!”
Nghe vậy, Hạng Tư Thành chìm vào dòng suy tư.
Dường như tất cả, đang lặp lại một lần nữa.
Những gì anh đã trải qua… chỉ là một giấc mơ sao?
Một giấc mơ hoàn mỹ đến mức anh cứ ngỡ như mình thật sự đã sống một đời!
Không đúng, cũng không hẳn là hoàn mỹ!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.