Mặc dù hơn một trăm hạt sen này vẫn chưa chín muồi nhưng vẫn đem lại tác dụng rất lớn.
Nhảy lên người Cửu Anh, Tần Ninh chỉ tay về phía trước nói: "Đến nhà họ Cảnh ở Tĩnh Nguyên thành".
Cửu Anh hú lên rồi bay đi... Sau khi nó chở Tần Ninh bay xa, bóng dáng lão đạo sĩ lại hiện ra trên mặt đất.
Nhìn về hướng Tần Ninh rời đi, lão đạo sĩ nhíu mày.
"Đại trận trong Huyết Trì là Thiên Chi Môn Huyết Trận cấp chín, kể cả trận sư Chí Tôn cấp chín cũng không phá giải nổi nói gì là chiếm đại trận này làm của riêng".
"Vậy mà Tần Ninh chẳng những phá trận một cách nhanh chóng mà còn khống chế được nó, điều khiển nó giết người. Một Đại Thiên Tôn sơ kỳ hoàn toàn không thể làm được điều đó".
"Rốt cuộc người này đến từ đâu..."
"Chẳng lẽ là... Thiên Cương Thần Môn của Thượng Nguyên Thiên?"
"Chỉ có thế lực cấp cao chuyên về trận pháp mới bồi dưỡng được một người xuất chúng như thế thôi".
Lão đạo sĩ thì thầm rồi lắc đầu, nói: "Mà cũng vô lý".
"Kể cả đại nhân cũng không đời nào dạy dỗ được một thiên kiêu trận pháp kiệt xuất như thế".
Nói tới đại nhân.
Ánh mắt lão đạo sĩ trở nên buồn bã.
"Cả đời lão đạo sĩ ta đây không còn mặt mũi nào để quay về nữa... Ôi...", tiếng thở dài xa xăm lan tỏa trong đất trời.
Tần Ninh cưỡi Cửu Anh đi thẳng một đường tới Tĩnh Nguyên thành.
Tĩnh Nguyên thành là thành trì lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318442/chuong-6193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.