Cứ từ bỏ như vậy... Ai cũng không nỡ.
Lúc này Cảnh Vân Sênh quát: "Chắc chắn là kẻ này có được hạt sen nên thực lực mới đột nhiên tăng mạnh, mọi người đừng sợ, cùng nhau tiến lên, không tin hắn có thể giết được hết tất cả mọi người".
Nghe thấy thế, không ít người lập tức kích động.
Cảnh Vân Sênh nhìn thấy mình đã tạo ra hiệu quả, cũng cười ha ha, lập tức nói thẳng: "Nhà họ Cảnh ta sẽ không lui lại".
Nói rồi, Cảnh Vân Sênh xông ra đầu tiên.
Những người khác thấy cảnh này cũng thi nhau xông vào trong chỗ trũng.
Trong phút chốc, mấy chục bóng người đều chen chúc lao về hướng Tần Ninh.
Thấy cảnh này, một người sau lưng Lý Tồn Tiên thấp giọng nói: "Đại ca, hạt sen có giá trị không nhỏ...", "Ngậm miệng".
Lý Tồn Tiên mở miệng nói: "Mặc dù ta và Tần huynh đệ chỉ mới quen biết, thế nhưng phẩm hạnh của Tần huynh đệ vô cùng tốt, sao có thể ra tay với hắn vào lúc này?
Hơn nữa hạt sen có quý giá thế nào thì đúng là chính hắn lấy được".
Lục Kha cũng gật đầu.
Lão đạo sĩ nhìn hai người, không nói gì.
Bản tính của hai người này cũng không tệ lắm.
Nếu là bản tính không tốt, lúc này sẽ bị hạt sen làm đầu óc choáng váng, vậy... cứ chờ chết đi! Tần Ninh cũng không chỉ phá giải huyết trận kia, mà còn nắm được huyết trận trong tay.
Giết những người này dễ như trở bàn tay.
Chỉ là lão đạo sĩ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318428/chuong-6179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.