Ngươi lười?
Cho nên để cho ta đi phá trận?
Lúc này, Tần Ninh không nhìn lão đạo sĩ mà ánh mắt tập trung vào quần thể núi.
Không chỉ là Tần Ninh, những người khác cũng nhìn về phía quần thể các ngọn núi.
Đại trận bị phá vỡ.
Dãy núi này bắt đầu phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Trên mỗi một đỉnh núi có ánh sáng rực rỡ chuyển động.
Ngoài ra, ở giữa dãy núi, mặt đất bị nứt vỡ ra, tạo thành một con đường, kéo dài đến tận sâu bên trong, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối.
Mà phía trên mặt đất bị nứt là những tảng đá xanh xếp thành, chỉnh tề ngăn nắp.
Tần Ninh nhíu mày, hắn nhìn về phía lão đạo sĩ, chậm rãi nói: “Vừa rồi ngươi có cảm thấy có điều gì không thích hợp không?”
“Không thích hợp…”, lão đạo sĩ lắc đầu, đột nhiên ánh mắt ông ta lóe lên, nói: “Có có có, ta cảm giác được đại trận này như có tiếng tim đập!”
Tiếng tim đập?
Tần Ninh nhìn sâu vào bên trong, lộ ra vẻ trầm tư.
“Có vấn đề gì sao?”
“Người lần này đi vào, có thể sẽ không có người nào sống sót đi ra!”
Tần Ninh nói thẳng.
Lão đạo sĩ lập tức lôi kéo Tần Ninh, thấp giọng nói: “Ta thấy mấy người Lục Kha, Lý Tồn Tiên có vẻ không tồi, đừng để cho bọn họ đi vào”.
Tần Ninh dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc nhìn lão đạo sĩ.
“Sao vậy?”
“Ngươi lôi kéo bọn họ, nói cho bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318389/chuong-6140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.