"Ai bảo không phải do chính bản thân quyết định chứ?"
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía đạo sĩ áo đỏ, bình thản nói: "Có được sức mạnh tuyệt đối thì sẽ do chính mình quyết định".
Tần Ninh rút trường kiếm ra, đào mấy cái mộ, an táng cho những thi cốt đã bị phá hủy của bọn, rồi sau đó không nói không rằng mà rời đi luôn.
Đạo sĩ áo đỏ thở hồng hộc đuổi theo, nói: "Tần công tử, đi đâu thế?"
"Không phải ngươi giỏi truy tìm tung tích lắm sao?
Tìm mấy kẻ đó đi".
"Ngươi định báo thù cho bọn họ sao?"
"Ừ...", Tần Ninh thản nhiên đáp.
Nghe vậy, trong chốc lát lão đạo sĩ không nói nên lời.
Tuy đáy lòng ông ta có hơi khó chịu, nhưng nói báo thù cho tám người Sở Khả thì không đến mức đấy.
Dù sao mới có hai tháng, tình cảm tuy là có nhưng cũng không sâu đậm bao nhiêu.
Thấy Tần Ninh không có vẻ gì là nói giỡn, lão đạo sĩ không lảm nhảm nữa, lấy ra một tờ người giấy từ trong cái gói to bên hông.
Người giấy bay ra ngoài tựa như tinh linh bé nhỏ.
Khoảng tầm một nén nhang sau, người giấy bay trở về.
"Cách chỗ chúng ta khoảng bảy mươi lí, bên cạnh Hồng Sơn, dưới chân một ngọn núi có đoàn hai mươi người của nhà họ Cảnh".
Sau khi người giấy bay lại bên tai thì thầm với đạo sĩ áo đỏ xong, ông ta lập tức truyền đạt lại ngay.
"Ừ".
Tần Ninh gật đầu nói: "Còn những chỗ khác..." "Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318370/chuong-6121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.