Điều này căn bản là không có khả năng.
Tần Ninh một thân một mình đi về phía bắc.
Xuyên qua núi non trùng điệp, xuyên qua thảo nguyên rộng lớn, hắn không chút sốt ruột mà thong thả dạo chơi.
Một tháng sau, Tần Ninh rốt cuộc cũng rời khỏi thành Thu Di, nhìn thấy toà thành trì tiếp theo.
Thượng Cảnh thành! Thượng Cảnh thành nằm ở vị trí đông nam của Tĩnh Nguyên Châu, trong đó có mấy trăm vạn dân cư, cũng được coi như là một toà thành trì khá lớn của Tĩnh Nguyên Châu.
Rõ ràng là chiến tranh vẫn chưa ảnh hưởng đến nơi đây.
Trong ngoài thành, tất cả đều như cũ, chẳng qua là chỉ có thêm một bước kiểm tra, đăng ký.
Tần Ninh tuỳ ý bịa ra một thân phận, tiến vào trong thành.
Phố lớn ngõ nhỏ, dòng người tấp nập.
Đi vào một tửu lâu, Tần Ninh im lặng ngồi xuống.
Trong đại sảnh được đặt mấy chục cái bàn.
Không gian của tửu lâu này cũng tạm được, chi phí không tính là cao, có không ít võ giả của Thượng Cảnh thành tới nơi này dùng cơm.
Lúc này, trong đại sảnh đã có hai, ba mươi bàn có người ngồi, khách khứa ăn uống vô cùng náo nhiệt, còn lớn tiếng bàn luận.
Tần Ninh ngồi vào một vị trí hẻo lánh, gọi vài món ăn và một bầu rượu, một người thong dong tự tại.
“Bây giờ Cửu Châu thật lộn xộn, nhà họ Linh và Phù Dung lâu ở Linh Nguyên Châu, nhà họ Thu ở Di Nguyên Châu, các thế lực ở Ách Nguyên Châu, nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318358/chuong-6109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.