Vệ Khả Dần ho khan, bàn tay hắn ta vung lên, trong tay đột nhiên xuất hiện một ấm trà làm bằng đất sét.
Vệ Khả Dần bưng ấm trà lên, ghé miệng vào vòi ấm uống một ngụm trà.
Thua người không thua trận!
Lúc này, Tần Ninh cười nói: “Nếu như thi đấu thì cũng phải có phạm vi”.
“Ví dụ như đan sư Chí Tôn từ nhất phẩm đến cửu phẩm, nếu đề bài vượt quá phạm vi, đối phương cũng không biết rốt cuộc là đúng hay sai”.
“Phạm vi của tại hạ là linh đan Chí Tôn từ nhất phẩm đến cửu phẩm, trong phạm vi này, ngươi muốn hỏi bất cứ vấn đề gì, đều có thể nói ra”.
Lời này vừa nói, hai người Dược Thập và Vệ Khả Dần đều không phục.
Người này cũng thật kiêu ngạo.
“Ta cũng vậy!”
Vệ Khả Dần lẩm bẩm nói: “Tuy rằng tại hạ không thể luyện chế ra linh đan Chí Tôn cửu phẩm, nhưng kiến thức lý luận thì vẫn có”.
“Thế thì tốt, bắt đầu đi!”
Hai người khua chiêng gõ trống bày ra trận thế, trong tư thế chuẩn bị thảo luận.
Bốn người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Nguyên Sơ Liễu đều không hiểu biết về đan dược, chỉ ở lại xem náo nhiệt mà thôi.
Mà Dược Thập thì có chút tò mò.
Lần này, sư huynh và Tần Ninh không chỉ so tài về lĩnh vực dược liệu mà còn so tài cả về lĩnh vực thuật luyện đan, ngoại trừ việc không ra tay luyện đan ra thì trên cơ bản là cái gì cũng so!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318237/chuong-5988.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.