Cách đó không xa, Hác Kỉ Suất thì tri kỷ hầu hạ sư tôn Dược Thập của mình.
"Nhà họ Linh không chống đỡ được bao lâu nữa rồi, bây giờ Tần Ninh trợ giúp nhà họ Linh đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi".
Hác Kỉ Suất cảm thán nói.
"Xì!"
Dược Thập lại khẽ nói: "Lão già kia là ngụy trang, căn bản không hề có vết thương nào cả, lực sinh mệnh cũng đang liên tục khôi phục!"
"Hả?"
"Con đúng là một tên ngốc, biết cái gì chứ, tên kia giấu giếm được người khác, chứ không thể gạt được ta đâu".
Dược Thập nhìn Linh Thiên Triết một lúc, sau đó ánh mắt lại rơi lên trên người Tần Ninh.
Chắc chắn là chuyện tốt mà tên này làm! Có thể đọc được chín quyển của Cửu Nguyên Đan Điển, đan thuật của Tần Ninh chắn hẳn không tầm thường.
Nghĩ tới đây, trong lòng Dược Thập lại mắng Trần Nhất Mặc một lần nữa...
Võ giả nhà họ Linh và Linh Ngự môn tiến về quận Côn Dương.
Mà người nhà họ Hứa lại đi một mình.
Trên không trung, đám người nhà họ Hứa cũng đang ngồi trên một con phi cầm không nhanh không chậm đi trên đường.
"Bây giờ quan hệ của Linh Ngự môn và nhà họ Linh vô cùng thân thiết, đại ca, xem ra, nhà họ Linh vẫn chưa hết hy vọng...", Hứa Triết Nguyên nhìn về phía Hứa Lâm Thiên, trầm giọng nói.
Lần này nhà họ Linh và Linh Ngự cùng nhau xuất phát vô cùng nghênh ngang, không có chút ý định che giấu nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318067/chuong-5818.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.