Hai đầu gối quỳ trên đất, từng bước tới gần bàn đặt bài vị, Tần Ninh nhìn đến hai bài vị đó, bao nhiêu lời muốn nói đều không thốt ra được.
“Cha…”, “Mẹ...”, cuối cùng từ trong cổ họng cũng thốt ra được một câu.
Lúc này, Tần Ninh phủ phục khấu đầu lạy tạ, sàn nhà trước mặt dần thấm đẫm nước mắt.
“Con bất hiếu!”
Rất lâu sau, Tần Ninh nằm sấp trên đất, thân thể run rẩy.
Trải qua thời gian dài như vậy, nỗi đau đè nén tận đáy lòng, giờ phút này mới im hơi lặng tiếng phát ra...mặc dù chỉ là cha mẹ một kiếp.
Nhưng đó lại là cha mẹ của hắn! Không nhìn thấy bài vị, hắn từ đầu đến cuối đều không muốn tin.
Nhưng vào lúc này, nhìn thấy bài vị của hai người, Tần Ninh lại không có cách nào đè nén nỗi đau trong lòng.
Tất cả đều đã qua, nhưng rất nhiều thứ không phải nói quên là có thể quên được.
Lúc này Thời Thanh Trúc quỳ xuống bên cạnh, muốn khuyên giải Tần Ninh, nhưng không biết phải nói gì.
Trong nhà thờ tổ, hai người đều im lặng.
Trong đầu Tần Ninh lại hiện lên những chuyện kiếp trước.
“Thần, cẩn thận chút...”, “Mẹ, mẹ mau đuổi theo con đi, đuổi theo con đi...”, “Nhóc con, cẩn thận té ngã”.
…“Thần, tu hành lên cấp chậm không có nghĩa là con không thể, rất nhiều nhân vật lợi hại, các vị Chí Cao Đế Tôn cường mạnh, những năm đầu đều rất bình thường”.
“Phải không ạ? Cha? Những ai ạ...”, “Ơ...cha đi tìm xem”.
…“Mẹ kiếp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318005/chuong-5756.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.