Lý Huyền Đạo nói: “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Tần Ninh nhìn xung quanh: “Hắc Nham Văn Hổ sống theo bầy đàn, không giống với các nguyên thú loài hổ khác, nhưng mà nếu như chúng ta ngâm người ở đây, loài hổ này sẽ không làm gì chúng ta”.
Diệp Nam Hiên ngồi ngâm nước trong rãnh đá, hắn ta đặt mông ngồi chìm xuống, sau đó nổi lên, hất hất mấy sợi tóc của mình, mỉm cười nói: “Nước này thật ấm áp, ngâm mình cũng không tồi, hơn nữa, hương vị còn có chút ngọt”.
“Ngươi uống rồi?”
Lý Huyền Đạo hỏi.
“Không có, trên môi dính một chút, nên ta liếm thử thôi”.
Diệp Nam Hiên cười nói: “Nếu như sư tôn nói sớm hơn một chút, ta đã uống để giải khát, rồi mọi người hẵng ngồi xuống”.
Tần Ninh liếc mắt nhìn Diệp Nam Hiên, vội vàng nói: “Đây là nơi đi tiểu của Hắc Nham Văn Hổ…”, lời này vừa nói ra, sắc mặt Diệp Nam Hiên lập tức biến thành màu gan lợn.
Mấy người còn lại muốn cười nhưng phải nhịn lại.
Hác Kỉ Suất cười ha ha.
“Hắc Nham Văn Hổ là nguyên thú cấp hai, thú tộc đều thích lấy chất thải của mình làm dấu hiệu, đại diện cho địa bàn của mình”.
Lúc này, Diệp Nam Hiên phá vỡ sự xấu hổ, vội vàng nói: “Thì ra là sư tôn muốn chúng ta dính mùi hương dấu hiệu này, Hắc Nham Văn Hổ sẽ không đối phó, sư tôn thật lợi hại”.
“Ngoại trừ lý do đó, vẫn còn một nguyên nhân nữa”.
Tần Ninh nói tiếp: “Tam Vĩ Xích Diễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317952/chuong-5703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.