Nghe thấy mấy câu này, Dương Thanh Vân khom người nói: "Vâng, đồ nhi hiểu rồi".
"Đi thôi".
"Rõ!"
Lúc này, Tần Ninh đi vào trong một vườn hoa dưới chân núi.
"Tiểu Thanh Trúc, đang làm gì thế?"
Tần Ninh ngồi xuống nhìn Thời Thanh Trúc đang ngồi xổm trên mặt đất, mỉm cười, trong mắt tràn đầy yêu thương.
"Chàng xem kìa".
Thời Thanh Trúc đột nhiên đứng dậy, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt một đoá hoa, đôi mắt mỉm cười thành hình trăng khuyết, nói: "Đây là ta vừa phát hiện ra, có đẹp không?"
"Đẹp".
Tần Ninh mỉm cười, vuốt ve đầu cô bé.
Thời Thanh Trúc khẽ cười một tiếng, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng gảy tóc dài của Tần Ninh, cài bông hoa nhỏ kia lên tóc mai của hắn, sau khi cẩn thận ngắm nghía chốc lát mới nói: "Đóa hoa nhỏ này rất hợp với mái tóc trắng của chàng...", "Chúng ta đi thôi...", "Ừm".
Tay lớn dắt tay nhỏ, hai người cùng nhau đi ra khỏi dãy núi..."Vì sao bọn họ đều là tóc đen, mà chàng lại là tóc trắng?
Chàng rất già sao?"
"Bởi vì ta suy nghĩ quá nhiều chuyện, buồn quá nên mới vậy!"
"Vậy chàng không nên nghĩ nhiều như vậy...", Thời Thanh Trúc nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Chàng là phu quân ta, chờ ta trưởng thành sẽ gả cho chàng, nếu chàng già quá, đến khi ta trưởng thành sẽ không thích chàng nữa...", nghe thấy lời này, Tần Ninh cười nói: "Ai nói với nàng câu đó?"
"Là con chó lớn kia".
Thời Thanh Trúc cười tủm tỉm nói: "Chó lớn nói đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317844/chuong-5595.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.