Dần dần, thân thể của Thời Thanh Trúc bắt đầu thu nhỏ lại, giống như cải lão hoàn đồng, một cảnh tượng thần kỳ phát sinh ngay trước mặt hai cha con.
“Đây...”
“Là chuyện bình thường”.
Mục Vân nói: “Hồn phách tồn tại trong thân xác dù sao cũng rất nhỏ yếu, không chống đỡ nổi xác thịt của con bé, cho nên dẫn đến việc cải lão hoàn đồng, hơn nữa có khả năng sẽ mất đi ký ức”.
“Nhưng cũng tốt, người vẫn còn, chưa chết, sẽ lớn lên từ từ thôi. Con coi như có cô vợ nhỏ, chậm rãi nuôi dưỡng bên người vậy!”
Tần Ninh nhất thời há hốc miệng.
Mục Vân vung tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một hạt châu màu xanh.
Hạt châu màu xanh ngưng tụ rồi phóng ra vô số ánh sáng, bao trùm vào thân thể Thời Thanh Trúc.
Bên ngoài thân thể nàng có một ánh sáng xanh nhàn nhạt lóe lên rồi lập tức biến mất.
“Cha...”
“Lo cái gì?”
Mục Vân cau mày nói: “Đây là thứ đồ tốt mà ta khó khăn lắm mới có được, đem cho con dâu tương lai, vô cùng có lợi, sau này con bé sẽ biết”.
Tần Ninh nghe vậy thì vội nói: “Vậy còn Nguyệt Nhi, Sương Nhi với Viên Viên nữa cha ơi...”
“Cút!”
Mục Vân quát lên, rồi nghiêm túc nói với Tần Ninh: “Chăm sóc con bé cho tốt!”
Nói xong, Mục Vân nắm tay, thiên địa thời không đang ngừng lại bỗng ngập tràn ánh sáng, sức sống mạnh mẽ chảy vào trong cơ thể Tần Ninh.
“Có mười vạn năm tuổi thọ mà cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317825/chuong-5576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.