Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mục Vân trở nên kỳ lạ.
"Tên nhóc này, con dám cò kè mặc cả với ta à?"
Mục Vân mắn: "Tình cảm giữa ta với mẹ con vững chãi như đá, trong ngàn vạn đôi tình nhân khó kiếm được một, con có thể so với ta được chắc?"
"Lời này của cha có ý là tình nghĩa giữa cha và tám người mẹ khác không bền bỉ như đá được hả?"
Tần Ninh phản bác đáp lại.
"Tên nhóc này, con đang uy hiếp ta đấy à?
Tần Ninh đáp ngay: "Con nào dám, con chỉ hy vọng cha chìa tay ra cứu giúp mà thôi".
Mục Vân nghe vậy, vô cùng tức giận nói: "Năm đó Lục Thanh Phong dạy con cái gì rồi hả, con là đồ rùa rụt cổ!"
"Con là rùa rụt cổ thì cha cũng là rùa rụt cổ già!"
"...", Tần Ninh được nước nói thêm: "Năm xưa, sư phụ bảo con giống cha như đúc, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, không dạy được con trai Mục Vân".
"Nhảm nhí! Mỗi đứa con của ta đều là thiên kiêu! Con của Lục Thanh Phong mới là...", nói xong, Mục Vân nhìn về phía Tần Ninh, quát lớn: "Con có biết cha mình hiện tại đang làm gì không hả?
Cả ngày bị người khác đuổi giết, né đông né tây trốn địch, ta vẫn luôn đợi con san sẻ gánh nặng cho ta, giờ thì hay lắm, còn tìm thêm phiền phức cho ta nữa nhỉ?"
Lúc này, Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Chẳng phải năm xưa, cha suốt ngày bị người ta đuổi đánh thành thói quen rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317820/chuong-5571.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.