“Hơn nữa ta chỉ nói cho Nam Hiên biết về nơi này, đồng thời dặn nó không được nói cho ai biết. Sự thần diệu của Biệt Thiên uyển rất hiếm gặp ở Hạ Tam Thiên”.
Nghe vậy, Lý Huyền Đạo mới phản ứng lại: “Cho nên ngày đó, nhóm Thánh Đế trong Võ Môn trên thực tế đã bị nhốt lại ở Biệt Thiên uyển, nếu Nam Hiên sư huynh không xuất thủ thì họ sẽ không thể nào ra được”.
“Không chỉ là không ra được, họ còn không hề biết Võ Môn đã xảy ra chuyện gì ấy chứ”.
Lúc này, tất cả đều nhìn Diệp Nam Hiên bằng ánh mắt kỳ lạ.
Khá lắm, phong cấm toàn bộ Thánh Đế của mình.
Diệp Nam Hiên coi như có rời khỏi Võ Môn, để lại một Thánh Đế ở bên ngoài chắc cũng chưa đến mức xảy ra chuyện này đâu?
Diệp Nam Hiên lúc này lại thầm nói: “Sư tôn cũng biết nơi ấy mà chẳng vào xem là sao... Đâu phải tại con hết chứ...”
“Thế là tại ta đúng không?”
“Dạ không, dạ không”.
Diệp Nam Hiên đỡ Tần Ninh, nói: “Sư tôn đại nhân, đồ nhi cũng không phải chỉ lo nhặt đồ đâu, con còn phát hiện ra một mật địa nữa”.
Mật địa?
Nghe vậy, ánh mắt Lý Huyền Đạo tỏa sáng như sao.
Thời Thanh Trúc ở bên cạnh thấy thế cũng âm thầm để ý.
Diệp Nam Hiên nói ngay: “Cách Thanh Nghệ cung khoảng mấy trăm dặm có một tế đàn được giấu trong một vùng núi, có thể là do Thanh Tiêu Đại Đế để lại. Còn Thanh Nghệ cung này dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317735/chuong-5486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.