“Các ngươi không nhìn thấy nhưng ta thì lại thấy nơi này đang có... linh thể của hơn một trăm võ giả”.
Tần Ninh thì thầm: “Ta tạm gọi là linh thể đi”.
“Bọn họ ở nơi này, nhưng cũng không ở nơi này”.
Dương Thanh Vân nói: “Ý của sư tôn là đại điện này có những thứ chúng ta không nhìn thấy, bọn họ vốn đã ở nơi này nhưng lại bị người dùng thời không dịch chuyển khiến chúng ta không nhìn thấy và không cảm nhận được họ?”
“Ừ!”
Tần Ninh cười nói: “Huyền Đạo tu hành kiếm thuật, giác quan nhạy bén nên mới cảm nhận được nơi này có gì đó, nhưng không nắm bắt được”.
“Sư tôn, vậy nơi này có ích gì?”
Thạch Cảm Đương tò mò hỏi.
“Ích gì hả? Cực lớn ấy chứ!”
Lúc này Tần Ninh ngồi ngay ngắn trên ghế, cười nói: “Nếu ta đoán không lầm thì có người đã dùng đại thần thông để trói buộc linh hồn của những người này trước khi chết”.
“Mà nơi này nhìn thì có vẻ là tàn tạ nhất thành Thanh Đế, nhưng trước kia hẳn là nơi địa linh nhân kiệt nhất của cung Thanh Đế. Trải qua nhiều năm câu linh, khiến cho những linh thể này hấp thụ linh lực thiên địa, ẩn chứa... sức mạnh to lớn!”
Nghe vậy, ánh mắt của mọi người đều sáng lên.
Tần Ninh khẽ mỉm cười: “Không sai, như các ngươi nghĩ, linh thể này cùng loại với truyền thừa, nhưng cũng khác một chút đó là nó sẽ gia nhập vào sức mạnh thiên địa và quán chú suốt bao nhiêu năm”.
“Ta nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317687/chuong-5438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.