Tần Ninh nói không sai.
Nếu là năm đó, hai kẻ này sẽ chẳng có nổi cơ hội xin lỗi mà đã thành thi thể từ lâu rồi.
Không nói đến năm xưa, chỉ riêng bây giờ thôi, nếu sư tôn không bị thương thì e là cũng đã ra tay chấn sát luôn rồi.
“Tần Ninh này... ngông cuồng thật...”
Ở phía xa, Vu Tử Lâm đứng trong đám người của Thông Thiên tông mặc một bộ áo dài, gương mặt tiều tụy giống như quanh năm đã vậy, cười hỏi: “Lúc ở Võ Môn cũng là như thế sao?”
“Ừ!”
Phó tông chủ Tề Ngọc Hiên ở bên cạnh ông ta cũng cười nói: “Ngày đó, Cửu Tinh các, Thiên Diễn tông, Huyết Tông và mấy thế lực khác cũng như vậy, khí diễm phách lối, muốn chèn ép khí thế của hắn, ai ngờ lại bị giết mấy người, bị cướp đồ, rồi bị đuổi đi...”
Nghe vậy, Vu Tử Lâm không khỏi nói: “Cái tên Tần Ninh này... đúng là không khôn ngoan chút nào...”
Nghe vậy, Tề Ngọc Hiên bật cười.
“Vu huynh, ngươi nói vậy là hơi sai rồi...”, Tề Ngọc Hiên nói: “Từ lần trước tiếp xúc, ta thấy người này tâm tính khá cao, nhìn thì có vẻ phách lối ngông cuồng, nhưng trên thực tế đều là có mục đích riêng”.
“Lần trước, tại đại hôn của Tiên Hàm ở Võ Môn, những kẻ này nói rất nhiều lời khó nghe, Tần Ninh không thèm tính toán, mà đến cuối cùng mới bộc phát ra”.
“Hắn muốn mượn việc này để nói cho tất cả mọi người biết, rằng không ai được phép động vào huynh đệ của Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317648/chuong-5399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.