Ôn Hiến Chi lúc này đi lên phía trước, nhấc Thanh Ứng Nguyên lên, nói: “Phu nhân chưa qua cửa của đại ca ngươi, ngươi cũng nói rồi đấy, là chưa qua cửa”.
Lúc này, tất cả đều đứng ở trong đình viện.
Mà cùng lúc đó, từ bên ngoài đình viện có một đội người rầm rập xông vào.
Tên thanh niên đi đầu đội mũ gấm áo lụa, mày rậm mắt to, khí chất đàn ông mạnh mẽ, đứng ở ngoài đại sảnh thấy cảnh này thì khẽ phất tay, dám người lần lượt tản ra, không dám liều lĩnh.
Mà lúc này, lại có mấy người lần lượt lọt vào.
“Đừng đánh nhau, đừng đánh nhau”.
Lúc này, Thanh Tư Nguyên vội vàng hô lên.
Ông ấy thở hồng hộc đi đến giữa hai phe, sau đó nhìn sang Tần Ninh đầu tiên.
Thấy Tần Ninh vẫn thoải mái ngồi trên ghế, không chút tổn hại, Thanh Tư Nguyên mới yên lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Thanh Tư Nguyên!”
Lúc này, tên thanh niên kia nói: “Có chuyện gì đây hả?”
Thanh Tư Nguyên còn chưa đáp lại thì Thanh Ứng Nguyên đã chen ngang: “Ca, tối qua Thanh Tiểu Liễu và tên hộ vệ này định bỏ trốn, chúng ta phái người đuổi theo nhưng đều bị giết, ta nghi ngờ là tên này cho người ra tay”.
Thanh Ứng Nguyên chỉ vào Tần Ninh, quát nói.
Ôn Hiến Chi lại nói thẳng: “Khỏi cần nghi ngờ, là ta làm đấy”.
“Đám đi truy sát kia là ta giết, hai người bọn họ cũng là do ta đưa về”.
Thanh Tư Nguyên nghe vậy thì nhìn Tần Ninh, kinh ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317588/chuong-5339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.