Lần này, bốn thánh vực lớn, năm phương thế lực đều có thánh đế ngã xuống.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lạc Ninh Ninh tự cười mình.
Chuyện này có liên quan gì đến cô ta chứ?
Hành cung bay lên, mọi người đều nghỉ ngơi trong phòng được sắp xếp cho mình.
Lúc này, Tần Ninh nằm trên giường, tam hồn thất phách dựng trên cơ thể, trong tam hồn thất phách đó, chỉ thấy bóng thương kiếm vô cùng rõ ràng.
Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở một bên đều thận trọng quan sát.
Hồi lâu sau, Tần Ninh thở ra một hơi, ngồi thẳng người lên.
“Thế này chẳng phải chàng ngang bằng với một thanh đao sắc treo trên ngực, lúc nào cũng có thể rơi xuống ư, phải giải trừ sớm mới được”.
Vân Sương Nhi lo lắng nói.
“Ta cũng hiểu”.
Tần Ninh bất lực nói: “Nhưng bây giờ thực sự không có cách gì hay”.
“Chàng có nhiều thủ đoạn vậy mà?”
“Đều vô dụng, trừ phi lấy thuật Đại Tác Mệnh làm gốc”.
Tần Ninh lại nói: “Nhưng thuật Đại Tác Mệnh đã tiêu hao mười vạn năm thọ nguyên vì con chó ngốc đó, nếu lại tiêu hao mười vạn măm thọ nguyên, thì sẽ gây ảnh hưởng đến căn cơ tu hành của ta!”
Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng buồn bực không vui.
“Không cần lo lắng, rồi sẽ có cách, ta cảm thấy ta đã bỏ qua điều gì đó”.
Tần Ninh cười nói: “Yên tâm đi”.
Tuy là nói vậy, nhưng hai cô gái cũng chỉ gượng cười.
“Lần này đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317550/chuong-5301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.