Ở trong sơn cốc, Phệ Thiên Giảo đột nhiên thò đầu ra từ trong ổ chó mà mình đào, nhìn ra cửa sơn cốc.
Chỉ là không bao lâu sau, Phệ Thiên Giảo lại cúi đầu xuống, nằm rạp trên mặt đất, bình yên nghỉ ngơi.
Mà lúc này, Tần Ninh cũng hơi mở mắt ra.
Chỉ thấy hai bóng người xinh đẹp đang đứng hai bên trái phải mình.
Nhìn thấy hai người kia, Tần Ninh hơi sững sờ.
"Các nàng...", Tần Ninh ngạc nhiên: "Sao lại tới đây?"
Diệp Viên Viên mặc một bộ váy trắng và Vân Sương Nhi mặc một bộ váy xanh, giờ phút này giống một đóa sen tuyết và sen xanh nở rộ trong thế gian, đứng ở bên cạnh Tần Ninh.
"Nếu chúng ta không đến, có phải chàng sẽ không tìm chúng ta không?"
Vân Sương Nhi ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay Tần Ninh, nhìn mái tóc bạc của hắn, trong lòng vô cùng khổ sở.
Diệp Viên Viên lại há miệng, không nói gì cả.
Nàng đã từng nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Ninh.
Năm đó Tần Ninh tìm kiếm tàn hồn của Tần Kinh Mặc cũng giống như thế, hắn phát điên sử dụng bí thuật, trong nháy mắt cả mái đầu bạc trắng, thậm chí còn không cần cả mạng sống của mình.
Chỉ là lần này có vẻ không nghiêm trọng như lần trước.
Thế nhưng loại bí pháp thiêu đốt thọ nguyên của mình kia đúng là quá bá đạo.
"Vì sao lại phải sử dụng?"
Thật lâu sau Diệp Viên Viên mới mở miệng nói.
Mà trong sơn cốc, một con chó lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317478/chuong-5229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.