"Ta... Đậu má..."
Vèo...
Một giây sau, bóng người Ôn Hiến Chi đã biến mất.
Phong Vô Tình bất đắc dĩ lắc đầu.
Có một đồ đệ như vậy... Thật sự không biết là may mắn hay là bất hạnh.
Tần Ninh đứng lơ lửng trên không, trên thân một con Viêm Long.
"Còn không phá ra đi, chờ cái gì nữa?"
Giang Vũ lão tổ quát lên.
Lúc này bốn người Võ Hi, Thần Hi, Phụng Thiên Tồn, Đường Trung Hoài đều thi nhau dùng hết sức, dưới sự trợ giúp của hai người kia đã thoát khỏi của trói buộc Viêm Long, khôi phục tự do.
"May quá!"
Cuối cùng Võ Hi cũng được thở ra một hơi, trái tim đập thình thịch, nói: "Suýt nữa còn chưa làm cái gì đã chết rồi..."
Một trận làm phản đã phải chuẩn bị mấy trăm năm, còn chưa bắt đầu mà đã bị Tần Ninh giết, vậy đúng là một trò cười lớn.
"Giang Vũ, Khúc Linh Nhân, chúng ta đã ám chỉ hai người các ngươi nhiều lần, hai người các ngươi vẫn kiên định ủng hộ Võ Môn, sao hôm nay...", giờ phút này Võ Hi khó hiểu nói.
Khúc Linh Nhân và Giang Vũ lại mỉm cười.
"Võ Hi lão tổ, ngươi hãy nhìn xem chúng ta là người nào?", Giang Vũ mỉm cười, sau đó vung tay ra.
Trên cơ thể đã xảy ra biến đổi.
Dần dần đã biến từ Giang Vũ lão tổ thành một người khác.
"Dạ Địch đại tôn!"
Võ Hi chỉ cảm thấy lông tơ cả người dựng ngược.
"Ngu Cơ đại tôn!"
Mà một cô gái khác cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317393/chuong-5144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.