“Hôm nay, hỡi thiên kiêu các phương, mong rằng các ngươi hãy dốc hết toàn lực và thể hiện bản thân trên lôi đài”.
Diệp Bắc Phong nói vài câu đơn giản, rồi cười tiếp: “Sáu vị đường chủ đang chuẩn bị bất ngờ cho mọi người, tin rằng người đạt hạng nhất lần này sẽ khó quên cả đời”.
Lúc này, Ôn Hiến Chi ngồi bên ghế Giang gia bĩu môi nói: “Đúng là khó quên cả đời thật...”
“Tiếp theo đây sẽ do bố vị hộ pháp chủ trì, ba người chúng ta tọa trấn nơi đây, hy vọng các vị tuân thủ quy tắc, thể hiện bản thân”.
Nói xong, tứ đại hộ pháp lần lượt lao ra vùn vụt, rơi xuống bốn phía võ trường.
Ba người Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân và Tuyết Phi Yến thì lần lượt ngồi xuống.
Diệp Bắc Phong nhìn sáu chiếc ghế trống, thở dài.
“Phi Yến, thật sự phải đến nước này à?”
Diệp Bắc Phong không khỏi nói.
“Tiên sinh đã nói là giao cho ngài ấy xử trí, còn bên ngoài thì để ba người chúng ta mà”, Tuyết Phi Yến thản nhiên nói.
Diệp Bắc Phong lẩm bẩm: “Cần gì phải như vậy... Võ Môn đi đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, thánh vực Đại Võ khó có được vài vạn năm như thế này, sao phải như vậy...”
“Diệp Bắc Phong”.
Tuyết Phi Yến cau mày: “Tiên sinh nói huynh quá mức lương thiện, lương thiện là tốt, nhưng cũng không tốt”.
“Nếu tính cách của huynh không như vậy thì người được trở thành đệ tử duy nhất của tiên sinh đã là huynh chứ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317371/chuong-5122.html