Tuyết Phi Yến nói, vừa có ý phàn nàn, nhưng phần nhiều là không nén nổi niềm vui.
Tần Ninh bật cười: “Ta không về là muốn xem xem, không có ta thì Võ Môn có tốt hay không, ai ngờ lại phiền thế này”.
Tần Ninh nói xong, đỡ Tuyết Phi Yến dậy, cười nói: “Lúc trước gặp Giang Tĩnh, bảo Giang Tĩnh không truyền ra ngoài, hôm nay gặp ngươi, thấy nói cho ngươi biết thì vẫn tốt hơn”.
“Tiên sinh... ngài... quá xấu...”
Tuyết Phi Yến không khỏi nói.
Tần Ninh bất lực: “Nói ta xấu mới là sai đấy”.
Tuyết Phi Yến nhìn Tần Ninh, chuyển từ khóc thành cười.
“Võ gia thật sự muốn động thủ sao?”
“Chẳng phải ngươi đã biết rồi hay sao?”, Tần Ninh thản nhiên nói.
Tuyết Phi Yến thở dài, nói tiếp: “Chúng ta chỉ phát hiện một ít Ma tộc trà trộn vào Võ Môn, liền tiến hành điều tra, phát hiện đám Ma tộc trà trộn vào hoàn toàn có liên quan đến Võ gia, Thần gia, nhưng đường chủ Võ Hi cùng Thần Hiên lại không buồn quan tâm”.
“Trên thực tế, lúc Diệp Nam Hiên sư huynh còn ở đây thì đã thấy có điều khác lạ rồi, nhưng sư huynh không muốn gây chuyện trước khi tiên sinh về, nên chỉ mới nhắc nhở bọn họ”.
“Nhưng bọn họ dường như không chịu tỉnh ra...”
Tần Ninh mỉm cười: “Ta hiểu”.
“Bây giờ cứ tổ chức Đại Võ Tài như bình thường đi, ta đến nói chuyện với sáu người bọn chúng một chút”.
“Tiên sinh tình nguyện tới sườn núi Thần Võ...”, Tuyết Phi Yến đột nhiên nói: “Bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317363/chuong-5114.html