Năm đó, hắn muốn tạo ra một thánh vực Đại Võ thịnh thế phồn hoa, lục đại gia tộc gia nhập Võ Môn.
Vài vạn năm qua đi, lại một lần nữa thấy cảnh này, Tần Ninh chỉ cảm khái vạn phần.
Cho dù đã nhìn thấy nhân sinh muôn màu, nhưng trái tim hắn vẫn còn rất trẻ.
Lúc này, đệ tử Giang gia gần như đều bị cảnh đẹp rung động.
Trong một trăm lẻ tám dãy núi, ít thì có mấy ngọn núi, nhiều thì lên đến hàng trăm ngọn. Ở đỉnh núi, sườn núi hoặc chân núi đều có rất nhiều kiến trúc.
Lầu các, cung điện, đình đài, nhà tranh, đều có...
Càng hướng về chỗ sâu thì cung điện lầu các càng to lớn hùng vĩ, khiến lòng người kinh sợ.
Cảnh trí này quả thực xứng đáng với hai chữ Võ Môn, hai chữ bá chủ.
Phong Vô Tình cảm thán: “Cả đời Cuồng Võ Thiên Đế nổi danh với chữ cuồng, nhưng khi nhìn cấu tạo của Võ Môn thì có thể thấy bên trong cuồng còn có sự tỉ mỉ, không phải Thánh Đế nào cũng có thể sánh bằng”.
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì chỉ cười: “Đang ở ngay trước mặt ngươi đấy thôi, ngươi khen sư tôn ta luôn là được mà”.
Phong Vô Tình mỉm cười, không nói gì nhiều.
Tần Ninh là Cuồng Võ Thiên Đế?
Cho đến giờ, hắn ta vẫn không thể thuyết phục bản thân tin vào điều ấy.
Chẳng qua lần đến Võ Môn này, có lẽ Tần Ninh có thể chứng minh được!
Thanh niên cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn trước mặt hắn ta này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317326/chuong-5077.html