Võ Sơn Lãnh chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Vị kia, đã trở về?
Đây quả thực là tin tức động trời có thể khiến cho toàn bộ thánh vực Đại Võ hoàn toàn chấn động.
Tần Ninh mỉm cười, tiếp tục: "Chúc Long Vũ Quyết dùng võ làm gốc, lấy nóng làm thuẫn, lấy tâm để thủ..."
Tần Ninh nói ra từng câu từng chữ, sau khi nói gần một nén nhang mới dừng lại.
Bịch bịch!
Lúc này cả người Võ Sơn Lãnh ngã rầm xuống đất, nằm rạp trên mặt đất.
"Tiểu nhân có mắt không tròng, không nhận ra đại nhân, mong đại nhân thứ tội!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh đứng dậy, đi đến chỗ bậc thang trước đình nghỉ mát, thản nhiên ngồi xuống nhìn về phía Võ Sơn Lãnh gần trong gang tấc, cảm thán: "Ngươi cũng già rồi..."
Võ Sơn Lãnh rơi nước mắt đầy mặt, nói: "Có thể nhìn thấy Cuồng Đế đại nhân lần nữa khi còn sống là phúc phận ba đời của tiểu nhân".
Nghe ông ta nói vậy, Tần Ninh cười khổ: "Lời này của ngươi, ta đã không phân biệt ra thật giả nữa rồi".
Nghe thấy lời này, cả người Võ Sơn Lãnh lại run lên.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Sơn Lãnh à... bây giờ ta chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn, không còn thực lực như năm đó nữa, ta trở về lần nữa, nhìn thấy thánh vực Đại Võ vui vẻ phồn vinh thì rất vui mừng".
"Là đại nhân năm đó có phương pháp giáo dục", Võ Sơn Lãnh vội vàng nói.
"Thế nhưng...", Tần Ninh lại tiếp: "Thế nhưng vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317315/chuong-5066.html