Chỉ thấy trước mắt là một người mặc áo trắng không nhuốm bụi bặm, lúc này đang vẩy vẩy ngón tay, mỉm cười nhìn về phía Tần Ninh.
"Còn trẻ mà sao lại ác như vậy?"
Thanh niên kia nhìn về phía Tần Ninh, nở nụ cười chân thành.
Nhìn kỹ lại sẽ thấy người này mặc một bộ áo trắng, tóc dài bay phấp phới, dáng người nhã nhặn, khí chất phi phàm.
Mà khuôn mặt lại như một mùi thơm trong gió nhẹ, khiến người ta nhìn mà cảm thấy tâm trạng thanh thản.
Một thanh niên vô cùng đẹp đẽ, cứ như khi chúa sáng thế tạo ra người này đã không đành lòng để xuất hiện một tì vết.
Một thanh niên như thế này, đưa mắt nhìn khắp toàn bộ Hạ Tam Thiên, chỉ sợ rất khó tìm ra một người nào khác.
Giờ phút này, ba cô gái Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu đều ngây ra, trong lòng như có nai con chạy loạn.
"Ê ê ê..."
Tiên Hàm lắc lắc Giang Ngạo Tuyết, nói: "Ngây ra làm gì thế? Mê đắm người ta rồi hả?"
Gương mặt xinh đẹp của Giang Ngạo Tuyết ửng đỏ, xin lỗi: "Tiên Hàm, ta không cố ý, chỉ là khi nhìn thoáng qua... đột nhiên lại đắm chìm, giống như bị mê hoặc vậy".
Sắc mặt Tiên Hàm biến thành màu đen.
"Đây là ai? Người nhà họ Vũ?"
"Chắc không phải", Giang Ngạo Tuyết lắc đầu: "Phụ thân đã bắt ta nhớ kỹ đám Thánh Hoàng của các gia tộc lớn để tránh việc sau này gặp mặt làm mất lễ nghĩa, nhưng ta chưa bao giờ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317295/chuong-5046.html