Người bạn này của Giang Y Y không phải người bình thường.
Giang Hòe khẽ nói: "Coi như ngươi lợi hại, chỉ là chúng ta cũng không nói sai, bản thân Giang Hàm chưa đến cảnh giới Thánh Vương, chính là một tên vô dụng, không thể so được với chúng ta, ngươi lợi hại không có nghĩa là hắn ta cũng lợi hại!"
Nghe thấy vậy, Tần Ninh lạnh lùng nhìn về phía hai người Giang Bách và Giang Hòe.
"Há miệng một câu vô dụng, ngậm miệng một câu vô dụng".
Tần Ninh khẽ nói: "Nếu đã như vậy thì lại so một trận nữa xem sao!"
Hắn vừa dứt lời, Giang Bách và Giang Hòe lập tức lùi về sau mấy bước.
So với Tần Ninh?
Vừa nãy Giang Tùng đã đủ thảm rồi, một bàn tay suýt nữa đánh gãy gân cốt cả người.
"Không phải so với ta!"
Tần Ninh mở miệng: "Mà so với Tiên Hàm, các ngươi dám sao?"
Hắn vừa dứt lời, hai người Giang Bách, Giang Hòe lại như nghe nhầm, ngạc nhiên nhìn về phía Tần Ninh.
Mà giờ phút này Tiên Hàm cũng mở to mắt nhìn Tần Ninh.
Ca, không ai lại hại nhau thế đâu.
Vừa rồi trong lòng hắn ta còn vô cùng cảm động bởi vì được gặp lại Tần Ninh, nhìn thấy Tần Ninh ra mặt vì mình.
Nhưng bây giờ Tiên Hàm lại nghi ngờ một lần nữa, có phải Tần Ninh hại mình đến nghiện rồi không?
Tần Ninh vỗ bả vai Tiên Hàm, nói: "Hãy tin tưởng mình".
Tiên Hàm bất đắc dĩ.
Ta rất tin tưởng mình, thế nhưng ta không tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317214/chuong-4965.html