Phong Vô Tình là người thân cận bên cạnh Lý Huyền Đạo, hẳn là đã từng nhìn thấy một vài chữ viết của hắn ở kiếp thứ tư, chính vì thế cho nên hắn ta mới ngạc nhiên như vậy.
Giờ phút này, Giang Tiểu Tiểu điều khiển ngựa, đi đến bên cạnh ba người bọn họ, mỉm cười: “Phía trước là Giang Thành”.
“Giang Thành là tòa thành trì lớn nhất vùng đất Giang Châu, bên trong còn có những dãy núi non di động, nhưng mà cũng chỉ cao mấy trăm mét, không quá hùng vĩ, năm đó, Giang gia của chúng ta là người đứng đầu, đương nhiên, bây giờ vẫn là như thế”.
“Bên trong Giang Thành có hơn một ngàn vạn dân bản địa, người nhập cư cũng có mấy trăm vạn, vô cùng phồn hoa, các ngươi có thể đi xung quanh nhìn xem”.
Giang Tiểu Tiểu có ấn tượng rất tốt với ba người Tần Ninh.
“Nhìn thấy hai chữ Giang Thành kia không?”
Giang Tiểu Tiểu cười nói: “Hiện tại, chúng ta còn cách Giang Thành hơn mười dặm, nhưng mà hai chữ kia, cho dù đứng cách xa hơn mười dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, nghe nói năm đó, Cuồng Võ Thiên Đế đại nhân đã tự mình viết lên, trong đó ẩn chứa võ đạo ý cảnh của Cuồng Võ Thiên Đế đại nhân”.
“Cuồng Võ Thiên Đế tự mình viết?”
Lúc này, Ôn Hiến Chi trừng lớn mắt, hắn ta nhìn về phía trước, thì thầm: “Tại sao lại xấu như vậy…”
Một lời vừa dứt, Tần Ninh suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu.
Đồ đệ chê cười, một kích trí mạng!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317199/chuong-4950.html