Mấy ngày tiếp theo, Tần Ninh cho Phong Vô Tình một ít Tịnh Ma Châu Đan, mỗi ngày, ba người đều ở bên cạnh vườn đào tu hành, chữa trị thương thế.
Mà sâu bên trong vườn đào, Giang Y Lâm, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu cùng với các đệ tử khác của Giang gia cũng ngày qua ngày tiến hành luyện tập với nhau.
Một ngày nọ, ba người Tần Ninh, Ôn Hiến Chi và Phong Vô Tình vẫn đang tiếp tục tu hành.
Trong rừng đào, nhóm đệ tử Giang gia cũng tập trung trên con đường tu hành của mình.
Một tiếng vút vang lên, Phệ Thiên Giảo chạy như bay đến.
Đáp xuống vai Tần Ninh, Phệ Thiên Giảo cụp lưỡi chó, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Chơi vui đến mức quên trời quên đất, dứt ra được để trở về rồi?”
Tần Ninh nói thẳng.
Phệ Thiên Giảo cũng phản bác lại nói: “Giang Tiểu Tiểu tu hành, ta không thích đám người Giang gia kia, một thân một mình ra ngoài đi dạo một chút, kết quả phát hiện ra, đại khái khoảng mấy chục người đang đi tới bên này, từ bốn phương tám hướng từ từ nhích lại gần”.
“Có người đến? Hẳn là nhóm hộ vệ của Giang gia?”, Ôn Hiến Chi lập tức nói.
“Không phải, khí thế hung hăng, còn đều là cảnh giới Thánh Vương, vừa nhìn đã biết là nhân vật có kinh nghiệm chinh chiến sa trường!”
Phệ Thiên Giảo chắc chắn nói: “Hơn nữa, đám người kia sát khí cuồn cuộn”.
“Xem ra mục tiêu là đám người Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu”.
Tần Ninh nhướng mày, từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317156/chuong-4907.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.