Đám võ giả cảnh giới Thánh năm phe may mắn còn sống sót lúc này đều lần lượt mất mạng...
Trời đất lập tức vô cùng yên tĩnh.
Hai bóng người nhìn bốn phía, cũng không nói nhiều mà quay người rời đi.
Nơi đây lại khôi phục yên tĩnh như chết.
Chỉ có ánh sáng màu xanh kia bao phủ trên tế đàn...
Mà cùng lúc đó, Tần Ninh tiến vào trong phần mộ năm Thánh Chủ.
Lúc này trời đất rộng lớn có vẻ vô cùng u ám âm trầm.
Xung quanh xuất hiện những dãy núi mênh mông vô bờ.
Khu vực này dường như kéo dài trăm dặm, không nhìn thấy điểm cuối cùng.
Mấy nghìn người của tứ đại Ma tộc đều tập trung đến đây.
"Tần công tử, đi nữa làm gì?"
Dạ Túy Mộng cất cao giọng nói: "Bây giờ năm người chúng ta ra tay, Tần công tử, ngươi không trốn thoát đâu, nếu cứ tiếp tục u mê không tỉnh thì chỉ khiến mình thống khổ hơn thôi".
Giọng nói không vang dội nhưng lại truyền ra trăm dặm.
Không bao lâu sau, bóng người Tần Ninh lóe lên, cười nói: "Năm vị Thánh Đế muốn giết Tần Ninh ta, đương nhiên ta cũng phải chuẩn bị một chút mới được, nếu không với cảnh giới Tiểu Thánh Vương này của ta mà đánh nhau với các ngươi, không phải là tự tìm đường chết sao?"
"Tần công tử, chạy trốn cũng không có ý nghĩa gì đâu!"
Chỉ là vừa dứt lời, lại không có ai đáp lại.
"Tản ra!"
Vèo vèo vèo...
Ngay lập tức từng bóng người lần lượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317099/chuong-4850.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.