Sau đó Thiên Võ Phong tỏ sắc mặt khiếp sợ nói: “Không thể nào, không thể nào, ngươi là…”
Nhưng bóng hình của hắn cũng dần dần biến mất, hóa thành một luồng sang tiến vào trong cung điện đá phía dưới.
Tân Ninh nhìn phía trước, ánh mắt bình tĩnh trong veo.
Đám người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương đều nhìn cảnh này với ánh mắt hiếu kỳ.
Mặc dù biết nơi này vô cùng bất phàm, nhưng bọn họ cũng không ngờ Tần Ninh lại có sức kiểm soát mạnh như vậy với nơi này.
“Sư Tôn, cần khoảng bao lâu?”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Chắc mấy canh giờ!”
“Vốn dĩ nếu lấy được toàn bộ thực lực Thánh Tôn Thánh Hoàng này, đủ để khiến bọn họ vượt cảnh giới đến Thánh Vương”.
“Nhưng dù sao cũng là người chết để lại, sức mạnh bản thân yếu, lại thêm mấy người bọn họ không phải là truyền nhân Thiên Võ Đạo, cho nên cuối cùng có thể có được một hai phần trong mười phần cũng là rất tốt rồi”.
Nhưng mặc dù chỉ là một hai phần trong mười phần, nhưng đó là một hai phần sức mạnh cấp Thánh Hoàng Thánh Tôn, vẫn rất lợi hại.
“Tất cả cẩn thận cảnh giới xung quanh đi”.
Tần Ninh lại nói tiếp: “Con đường mà ta dẫn các ngươi đi tránh được nguy hiểm trong tế đàn Vong Giả, mặc dù đám người còn lại không thể tránh, có lẽ cũng sẽ có người may mắn, rất nhanh sẽ tìm được đến nơi này”.
Mọi người gật đẩu rồi đều tản ra.
Lúc này Tần Ninh cũng ngồi khoanh chân dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/317020/chuong-4771.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.