Linh cung pha lê rộng lớn này có ba lối vào ba lối ra, bên trong còn có các phòng ốc.
Lúc này, hàng trăm bóng dáng nhanh chóng tản ra.
“Mọi người xem xung quanh đi”.
Tần Ninh lên tiếng nói.
Bây giờ xem ra không có gì nguy hiểm nữa.
Một đám người bọn họ đi cùng nhau cũng không dễ quan sát.
Đám đông lần lượt tản ra.
Lúc này Tần Ninh dẫn theo hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi vào trong một căn phòng.
Cách bài trí trong căn phòng không khác biệt gì so với địa cung Linh Nguyệt.
Hơn nữa nếu nhìn kỹ, ở đây cũng không có gì đặc biệt.
Sau khi kiểm tra kĩ một lúc lâu, những người khác dường như không phát hiện ra bất cứ điều gì.
Ngay khi Tần Ninh cảm thấy không có gì đặc biệt, chuẩn bị rời đi, Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương vội vã chạy đến.
“Sư tôn, không hay rồi!”
Lúc này vẻ mặt Dương Thanh Vân có chút xoắn xuýt.
“Chuyện gì vậy?”
Tần Ninh nhàn nhạt nói.
“Người đi theo con…”
Dương Thanh Vân mở miệng, nhưng vẫn chưa nói gì.
Tần Ninh đi theo Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương, rời khỏi căn phòng, đi vòng vòng xuống nơi rất sâu của Linh cung pha lê.
Ở đây có một đài đá cao chót vót, mà lúc này, trên đài đá, một thân hình bị đóng trên giá chữ thập, sáu con dao găm bằng pha lê đâm vào sáu vị trí trên hai tay, hai chân, ấn đường, ngực của người đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316949/chuong-4700.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.