Lúc này, một trong ba người đứng đầu là một trung niên khôi ngô, nhìn Tần Ninh, sắc mặt mất tự nhiên.
Tần Ninh thì mặt không đổi sắc.
“Ta đúng là khinh thường Mặc Vân thị quá, không ngờ các ngươi lại tìm được địa cung Linh Nguyệt, nhưng các ngươi làm như này là không định cho ai đi vào cùng à?”
Nghe vậy, cả ba người đều cẩn thận nhìn Tần Ninh.
“Tần tông chủ”.
Người ở giữa lúc này hùng hồn nói: “Trước khi đi vào thánh cảnh Vị Ương, ngươi cũng đã nói là mọi người không ai liên quan đến nhau, cùng chống Ma tộc. Hiện tại chúng ta phát hiện ra nơi này, ngươi có nên rời đi hay không?”
“Không ai liên quan đến nhau?”
Tần Ninh cười nói: “Không phải là ta khinh các ngươi, nhưng dù có tìm được thì các ngươi có vào nổi không?”
Nghe vậy, cả ba đều tái mặt.
“Hơn nữa, ta khuyên các ngươi cũng đừng vào. Đi vào đó thì tử thương sẽ rất thảm”.
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Nếu các ngươi thấy là ta đang làm khó các ngươi thì có thể không tin”.
“Nhưng cửa của đại cung Linh Nguyệt này các ngươi không mở ra được đâu, cho nên, ta cũng không coi là ngáng chân. Để ta mở cửa, mọi người cùng vào”.
Lúc này, sắc mặt của ba người trông rất khó đoán.
Đúng là bọn họ không mở ra được.
Nhưng bọn họ đã gọi cao thủ khác trong tộc đến hỗ trợ rồi.
“Tần tông chủ, có mở được ra hay không là chuyện của chúng ta”, một người phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316921/chuong-4672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.