Người thanh niên kia không nói gì nữa.
Lúc này, Ly Viên Thánh Đế lại nói: “Vậy ngươi gọi chúng ta lên là vì chuyện gì?”
“Vì các ngươi, cũng là vì ta!”
Tần Ninh cười nói: “Cả đời của Vị Ương Thánh Đế đã giết vô số người, trong đó có cả trăm Thánh Đế ở đây!”
“Một số người trong nhóm các ngươi không phạm phải mười tội ác, nhưng mà bị Vị Ương Thánh Đế giết chết, đó cũng là do các ngươi kém may mắn, cũng có một số người đắc tội với Vị Ương Thánh Đế nên mới bị ông ấy giết chết, đương nhiên là cả đời này các ngươi không còn hy vọng gì”.
“Nhưng mà…”
Tần Ninh chuyển sang chuyện khác.
“Các ngươi đã chết rồi, nhưng mà thế hệ con cháu của các ngươi chưa chắc đã chết!”
“Hẳn là các vị đều biết, đạt tới cấp bậc Thánh Đế, huyết mạch có thể được truyền lại cho người đời sau!”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt.
“Có thể nói, cảnh giới Thánh Đế đã vượt qua hạn chế của Hạ Tam Thiên, nếu như các ngươi có đời sau thì những người đó cũng sẽ được tổ tiên của mình che chở, thức tỉnh huyết mạch, mặc dù không quá rõ ràng như thần thú, nhưng lợi ích của nó thì ta cũng không cần thiết phải nhiều lời, hẳn là các ngươi đều hiểu được”.
“Đương nhiên ta cũng biết, không phải là tất cả các ngươi đều có đời sau, có những người chỉ một lòng tu hành, không có người bầu bạn, cô độc một mình”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316906/chuong-4657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.