Tề Hành cả gan hỏi: "Vậy thánh mộ ở đâu?"
Tần Ninh nhìn Tề Hành một chút, cười nói: "Chính là những ngọn núi mà ngươi nhìn thấy!"
Hắn vừa dứt lời, hai người Tề Hành và Tề Hoàn đều ngây ra như phỗng.
Những ngọn núi này?
Chính là những Thánh giả kia sau khi chết để lại?
Thế này sao có thể là hơn vạn được?
Vừa rồi Tần Ninh còn nói có trên vạn người bị Vị Ương Thánh Đế chém giết.
Thế nhưng bây giờ đưa mắt trông về phía xa, ít nhất ở đây cũng phải mười mấy vạn ngọn núi!
Dãy Khô Huyết.
Dãy núi chất đống người chết!
Năm đó dường như Vị Ương Thánh Đế cũng là một người độc ác!
Tần Ninh tiếp tục nói: "Đúng là có rất nhiều ngọn núi, thế nhưng một số người quá yếu nên không để lại thánh mộ, một số người chết không có gì hối tiếc cũng sẽ không để lại thánh mộ, hơn nữa nhiều năm qua đã có không ít người từng tiến vào nơi đây, một số người chết nhưng số còn lại còn sống đi ra đều đạt được truyền thừa của thánh giả trong thánh mộ, cho nên đến bây giờ thánh mộ cũng cực kì hiếm thấy".
Huynh đệ hai người nghe vậy thì khẽ gật đầu.
Chỉ là sau khi nghe Tần Ninh giải thích, hai người lại không còn khát vọng với đạo cơ thánh giả như trước nữa.
Trong lòng luôn có chút sợ hãi...
Ba người không ngừng tiến sâu vào trong, không bao lâu sau, Tần Ninh dừng chân lại nhìn hai ngọn núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316893/chuong-4644.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.