Vốn tưởng rằng là tổ sư thúc, ai ngờ lại thành tổ sư gia!
Bọn họ mà còn dám làm loạn, sau khi tổ sư trở về, nhất định sẽ đánh gãy chân chó của bọn họ.
Dọc đường đi, cũng chỉ có mình Thạch Cảm Đương líu ríu không yên.
Dù sao thì Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương cũng là đồ đệ của Tần Ninh.
Còn bọn họ lại là….đồ tôn của hậu bối!
Chênh lệch không nhỏ.
Mấy người ngồi xuống, không bao lâu sau, thức ăn được bưng lên.
Thành nhỏ này nằm bên cạnh dãy U Vân, đồ ăn có vài phần độc đáo.
“Mấy người các ngươi sao thế? Sao trông áp lực như vậy?”, Tần Ninh nhìn về phía mấy người Dịch Bình Xuyên nói.
“Ách…”
“Nên như thế nào thì cứ như thế đó đi!”, Tần Ninh tuỳ tiện nói: “Các ngươi đột nhiên trở nên như vậy, ngược lại làm cho ta cảm thấy không quen”.
Giờ phút này, Giản Bác cũng nói: “Người không ngại, nhưng sau này, lỡ như tổ sư biết được, nhất định sẽ chơi chết chúng con…”
“Hắn ta?”
Tần Ninh hừ một tiếng rồi uống một ngụm nước.
Ách…
Mấy người đều sửng sốt.
Cái hừ này…là có ý gì?
“Lần này, tất cả các ngươi phải theo sát ta, đừng chạy loạn, thánh cảnh Vị Ương vốn dĩ đã hung hiểm, hơn nữa, lại còn có không ít Thánh Vương độc tu, bọn họ sẽ không kiêng kị danh tiếng của ta, còn có mấy phương thế lực như thế gia Linh Vũ, ta không có ấn tượng tốt với bọn họ”.
Tần Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316868/chuong-4619.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.