Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Tiên Nhân mang theo vài vị Thiên Thánh trung tâm của Thanh Minh, ngựa không ngừng vó chạy tới Cửu U đài dưới sự dẫn đường của Cửu Anh.
Sơn cốc, bên trong lầu các.
Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương cung kính hành lễ.
“Đều đã là cảnh giới Thiên Thánh tứ phẩm, không tồi không tồi!”, Tần Ninh vừa lòng gật đầu.
Hơn nữa, Tiên Nhân phu nhân cũng đã tới cảnh giới Thánh Nhân.
Xem ra, Dương Thanh Vân đã cho Tiên Nhân một viên Tịnh Ma Châu Đan.
Đối việc này, Tần Ninh cũng không để ý.
Tiên Nhân vô cùng quan trọng đối với Dương Thanh Vân, nếu như cảnh giới chênh lệch quá lớn, trong lòng Dương Thanh Vân sẽ khó có thể thừa nhận được.
“Cảm ơn Tịnh Ma Châu Đan của sư tôn”.
Dương Thanh Vân cười nói.
“Bây giờ Thanh Minh thế nào rồi?”, Tần Ninh quan tâm hỏi.
“Khởi bẩm sư tôn, hiện giờ, Thanh Minh đã thu phục được hầu hết các địa phương của Thanh Châu, tuy rằng lòng người không đồng nhất, nhưng điều này cũng cần có thời gian để tích luỹ”.
Dương Thanh Vân cười nói: “Đệ tử nhất định sẽ làm được, thống nhất Thanh Châu”.
“Tốt!”
Trên thực tế, Tần Ninh yêu thích tính cách của Dương Thanh Vân nhất.
Có nghị lực, có lòng kiên nhẫn.
Điều này, hai đệ tử còn lại không thể nào so được.
Giờ phút này, Thạch Cảm Đương nhìn về phía Tần Ninh, cười ha ha nói: “Sư tôn, người có không ít Tịnh Ma Châu Đan phải không? Cho con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316864/chuong-4615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.