Hắn vừa dứt lời, hai bàn tay trắng như phấn đồng thời vung ra từ hai bên trái phải.
Tần Ninh cười ha ha một tiếng: "Cũng không phải là cô bé thẹn thùng năm đó đi ra từ đế quốc Bắc Minh với ta nữa, làm sao còn không nghĩ thoáng ra?"
Vân Sương Nhi ngồi dậy, cáu giận nói: "Ta thấy chàng căn bản chính là tay già đời, đúng là vô sỉ..."
Giọng nói lạnh như băng của Diệp Viên Viên cũng vang lên: "Học mấy thứ linh tinh này từ chỗ nào vậy, hơn nữa còn để hai người chúng ta..."
"Ta thông minh như vậy, còn cần học sao?"
Tần Ninh lại về phía hai người ở hai bên trái phải, cười nói: "Ta không cần học cũng giỏi!"
Vân Sương Nhi nhẹ nhàng véo Tần Ninh một cái rồi mới nói: "Cái gì mà nhân vật tuyệt thế chín đời chín kiếp, thế mà lúc đối mặt với phụ nữ cũng có dáng vẻ như vậy, nếu nói ra sẽ mất mặt chết!"
"Vậy nàng nói đi, da mặt ta dày, cũng không sợ mất mặt!"
"Chàng..."
Sau khi trêu chọc xong, Tần Ninh đưa tay kéo hai cô gái ôm vào trong lòng, lẩm bẩm nói: "Đã lâu rồi chưa được yên bình như thế, trong khoảng thời gian này cứ ở lại đây đi".
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng không nói nhiều nữa.
Dường như Tần Ninh vẫn luôn bận rộn bôn ba.
Đúng là hiếm khi có được thời gian rảnh rỗi như thế.
Mà đúng là các cô cũng không có nhiều thời gian ở cùng với Tần Ninh.
Hay có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316850/chuong-4601.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.