Giờ phút này, Tần Ninh sải bước ra, vẻ mặt lạnh lùng.
"Tên Ôn Hiến Chi này... Tức chết ta rồi, tức điên đi mất, tức quá đi thôi!"
Tần Ninh đi qua đi lại trước mặt Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi trong phòng, hùng hùng hổ hổ nói.
"Năm đó ta đã nói cho hắn ta biết thân xác này cực kỳ quan trọng, phải giữ gìn thật tốt!"
"Là giữ gìn tốt, giữ gìn đó!"
"Thế mà tên khốn này lại công khai lấy ra, còn khóc... Còn ôm khóc..."
"Mẹ nhà hắn..."
"Tên ngốc này, tên khốn đó ông đây muốn lột da hắn ta!"
Tần Ninh đi tới đi lui trong phòng, gần như là nổi giận đùng đùng.
"Phì..."
Chỉ là đột nhiên, một tiếng cười lại vang lên.
Tần Ninh sững sờ, nhìn về phía Vân Sương Nhi đang bật cười.
"Nàng cười cái gì?"
Vân Sương Nhi nghe vậy thì lập tức lắc đầu.
Tần Ninh lại nói: "Rốt cuộc nàng cười cái gì?"
"Công tử... Không, Tần Ninh, ta... đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng nổi giận lôi đình như thế!", Vân Sương Nhi cười đùa nói: "Trước kia đã từng nhìn thấy chàng tức giận, nhưng chưa bao giờ thấy chàng mất bình tĩnh thế này, cũng chưa bao giờ thấy chàng quá vui mừng hay quá buồn bực bao giờ, ta còn tưởng chàng bị năm tháng mài mòn, cho dù tức giận cũng chỉ tỏ ra âm trầm thôi chứ, không nghĩ tới... Chàng sẽ còn nổi giận lôi đình như thế".
"Xem ra, Ôn Hiến Chi đã khiến chàng vô cùng giận dữ rồi!"
Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316847/chuong-4598.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.