Tấn Triết nghe vậy thì á khẩu, không nói được câu nào.
Lúc này, Địch Nguyên đỏ bừng mặt, ngắt quãng nói: "Ta... Ta... Ta... đã... biết lâu rồi!"
Lời này vừa ra, ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa đều quay phắt lại nhìn Địch Nguyên với ánh mắt phẫn nộ.
"Địch Nguyên, ngươi giỏi lắm. Đã biết rồi mà không báo cho chúng ta biết?"
"Đúng vậy, chúng ta địa vị thấp, không có tư cách biết nội tình mà chỉ có thể đoán, coi tổ sư gia thành tổ sư thúc!"
"Ngươi biết rồi mà lại cứ mặc kệ chúng ta gọi tổ sư thúc như vậy?"
Địch Nguyên nói xong câu kia thì lập tức ngậm miệng.
Nhưng một lúc sau.
Ba người kia sững sờ.
"Địch Nguyên vừa mới... nói một câu có năm chữ ư?"
"Trời đất ơi, kỳ tích!"
"Ta sống bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên ta thấy đấy!"
Ba người tràn ngập sự kinh ngạc.
Còn Tần Ninh thì đen mặt.
Các ngươi đang nhận tổ sư gia cơ mà?
Có cần vì một người nói ra năm chữ trong một câu mà kinh ngạc đến thế không?
Là tổ sư gia quan trọng hơn hay là một câu năm chữ của Địch Nguyên quan trọng hơn?
Tần Ninh lúc này lấy tay đỡ trán.
Đúng là không nên hy vọng gì ở đám đồ tôn này.
"Được rồi, đứng dậy cả đi!", Tần Ninh xua tay: "Cũng không trách các ngươi được, các ngươi không biết nhiều mà".
"Ôn Hiến Chi cũng là vì cân nhắc an nguy của ta nên mới không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316844/chuong-4595.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.