Lời nói vừa dứt, sự sống của Yến Vinh, Yến Diệu và Yến Bắc Phong dần dần tiêu tan.
Bên trong Yến phủ, lửa cháy phừng phừng, khói đen đầy trời.
Trong thành Yến Vân, mọi người khiếp sợ.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Một vị Thánh Vương ngã xuống, bên trong Yến phủ lại còn xảy ra một trận hỏa hoạn lớn.
Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Tần Ninh nhìn xung quanh, lẩm bẩm nói: “Từ bây giờ, ngũ mạch không còn tồn tại”.
“Đi thôi!”
Trở lại Nguyên Hoàng cung, Tần Ninh ngồi xuống.
Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương đều đứng dậy.
“Sư tôn, vất vả rồi…”, Dương Thanh Vân chắp tay nói.
Chỉ là khi cổ tay trái trống rỗng kia lọt vào trong tầm mắt Tần Ninh, lại làm cho hắn cảm thấy đau lòng.
“Xuất phát!”
Tần Ninh nhìn về phía ngoài điện, bình tĩnh nói.
“Đi đâu? Sư tôn!”
“Thành Yến Thiên, Yến gia!”, Tần Ninh thản nhiên nói: “Một mạch của Yến Cảnh Vũ chặt đi một bàn tay của ngươi, diệt sạch bọn họ là để xả giận cho ngươi!”
“Nhưng mà, bàn tay này của ngươi, ta còn phải hỏi một chút, xem Yến gia chuẩn bị lấy cái gì ra để bồi thường”.
Giọng điệu của Tần Ninh bình tĩnh nhưng rất chân thật, đáng tin.
Giết người là để xả giận.
Nhưng không giải quyết được vấn đề.
Tóm lại chuyện này phải tìm người trong Yến phủ, hỏi cho rõ ràng.
Giờ phút này, Nguyên Hoàng cung tự vận hành, lao như bay trên không.
Hiện tại, Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316720/chuong-4471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.