Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Yến Cảnh Vũ cũng không nghĩ ra được.
Thế nhưng bây giờ lại không phải lúc để suy nghĩ việc này, mà là Tần Ninh...
Thánh thú giống chó với vẻ mặt hờ hững đang ngồi trên Nguyên Hoàng cung kia, cùng với Xích Vũ Thiên Phong Điêu lao vùn vụt phía sau Tần Ninh, hai mắt từ đầu đến cuối luôn nhìn chằm chằm lão ta, đều không phải loại lương thiện.
Ánh mắt của Yến Cảnh Vũ có mấy phần lạnh lùng.
"Dương Thanh Vân là đồ đệ ngươi, ngươi đã tìm được đồ đệ, bây giờ thành Yến Vân của ta cũng đã bị ngươi làm cho hỗn loạn, mọi người đều lui một bước, như thế nào?"
Yến Cảnh Vũ mở miệng nói.
Nghe thấy lời này, ba người Yến Vinh, Yến Diệu, Yến Bắc Phong đều sững sờ.
Yến Cảnh Vũ đang... lui bước?
Hai lần đánh nhau chính diện đều bị Tần Ninh hóa giải, đồng thời khiến Yến Cảnh Vũ phải đích thân ra tay.
Bây giờ Yến Cảnh Vũ đã bắt đầu có suy nghĩ rút lui rồi?
"Cha..."
"Ngậm miệng".
Yến Cảnh Vũ quát lớn: "Không đến lượt ngươi xen vào".
Sắc mặt Yến Vinh càng thêm khó coi.
Tần Ninh nhìn về phía Yến Cảnh Vũ, lại đưa mắt nhìn Dương Thanh Vân, chậm rãi nói: "Không thế nào!"
"Một cái tay của đồ nhi ta, có diệt sạch nhà họ Yến của ngươi cũng không hết giận được".
"Hôm nay, ta không chỉ muốn tiêu diệt mạch này của ngươi mà còn muốn đến thành Yến Thiên đòi lại công bằng cho một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316715/chuong-4466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.