"Có đi hay không?"
"Đi..."
Nhìn thấy ánh mắt hung ác của Tần Ninh, Phệ Thiên Giảo ỉu xìu nói.
Không đi không được!
Chủ nhân hình như đang thật sự tức giận...
Lúc này, Xích Vũ Thiên Phong Điêu cũng đứng trên vai Tần Ninh.
"Thiên Phong Quần, La Kình, nói cho đám kia là ta đi tới Yến Châu xử lý một vài chuyện".
"Có lẽ khi chúng chưa xuất quan thì ta đã về rồi".
Vào lúc này, Thiên Phong Quần cùng La Kình khom người gật đầu thưa vâng.
"Đi thôi, cụ thể ra sao thì dọc đường nói tiếp".
"Ừm!"
Nguyên Hoàng cung tăng tốc đi về phía trước.
Tần Ninh nhíu mày nói: "Chó con, kéo cho nó đi nhanh lên".
"Sao cơ?"
"Ngươi tưởng là ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy à? Giả vờ không biết ta là được à? Lần này cần ngươi xuất lực, đừng có lười".
Phệ Thiên Giảo rụt cổ lại, thầm nói: "Ta vốn đã không biết ngươi, nể mặt ngươi nấu cơm cho ta nên mới kéo đi đấy..."
Thân thể Phệ Thiên Giảo khuếch trương ra độ cao ba trượng, tứ chi tráng kiện, bộ lông xám trắng lộ ra tư thế oai hùng tiêu sái.
"Ngao... Ngao ngao ngao... Bản đại gia mở đường, ai không phận sự thì tránh ra!"
Vốn dĩ là một tư thế hiên ngang, bây giờ rống lên lại có cảm giác... ngu ngơ!
Vân Sương Nhi nhìn Tần Ninh, không khỏi nói: "Đây là..."
"Phệ Thiên Giảo năm đó ta thu nhận, giờ cố ý giả vờ không nhận ta, sớm muốn gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316689/chuong-4440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.