Diệp Bằng thanh âm bình tĩnh như trước, nhìn Tần Ninh, nói tiếp: "Ngươi khẳng định muốn xen vào chuyện của Diệp tộc chúng ta sao?"
"Không!"
Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Ta không phải muốn xen vào chuyện của Diệp tộc, mà là muốn xen vào chuyện của Thánh Thú tông chúng ta, tông môn của ta bị ức hiếp, sao ta có thể mặc kệ được?"
"Hừ, muốn chết!"
Diệp Thiên Hữu lạnh lùng nói: "Chỉ là một Thánh Thú tông xuống dốc mà dám ăn nói ngông cuồng như thế, ngươi lấy đâu ra cái gan đó vậy?"
Nói xong, Diệp Thiên Hữu, trực tiếp vung chưởng đánh về phía Nguyên Hoàng cung.
Địch Nguyên thấy cảnh này thì muốn xuất thủ.
Nhưng Xích Vũ Thiên Phong Điêu ở bên vai Tần Ninh đã nhanh chóng hóa thành một mũi tên bắn thẳng ra.
"Aaaaa..."
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một bên cánh tay của Diệp Thiên Hữu nổ tung.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngẩn người.
Nổ tung!
Sao lại thế...
Diệp Thiên Hữu Thiên Thánh thập phẩm bị một con chim đại bàng cắn vỡ một bên cánh tay!
Lúc này, sắc mặt Diệp Bằng cũng xấu đi nhiều.
"Thánh thú cấp bảy?"
Diệp Bằng hơi ngưng lại.
"Cút đi!"
Tần Ninh lại nói: "Quay về nói rõ ràng mọi chuyện với tông gia các ngươi đi, việc này chẳng liên quan gì đến tam đường chủ trong Thánh Thú tông chúng ta hết".
"Ngươi..."
"Cút!"
Tần Ninh nói thẳng: "Ta đang mệt mỏi, không muốn giết người, ngươi nói thêm một câu nữa, ta không ngại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316681/chuong-4432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.