Lúc này, Tề Hoàn sắc mặt trắng bệch, nhìn sang Tần Ninh, đang định gầm thét thì đã bị ăn một cú tát trời giáng.
Bốp!!!
Thánh Chủ Tề Hạo vung tay đánh bay Tề Hoàn ra xa.
Không ai hiểu rõ hơn ông ta tốc độ của Xích Vũ Thiên Phong Điêu nhanh cỡ nào.
Tề Hoàn mà nói thêm câu nữa thì chắc chắn sẽ phải chết.
"Phụ hoàng...", Tề Hoàn sốc nặng.
"Không muốn chết thì câm miệng cho ta".
Thánh Chủ Tề Hạo nói với âm điệu cực kỳ lạnh lẽo, thần thái cũng không cao ngạo lạnh nhạt như trước đó nữa.
Từ từ, Thánh Chủ Tề Hạo hạ xuống.
Ông ta đi ra chỗ Tần Ninh, hơi chắp tay.
"Xích Vũ đại nhân, ngài như vậy là... có ý gì ạ?"
Thánh Chủ Tề Hạo tuy nói là hỏi thăm, nhưng thần thái lại khiêm tốn cực độ, chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống.
Cảnh tượng này khiến tất cả phải há hốc mồm.
Tề Hạo không phải đang nói với Tần Ninh, mà là với đại bàng nhỏ kia.
Hiện tại, đến cả đồ ngốc cũng thấy được con đại bàng nhỏ cỡ bàn tay này lại vô cùng... khó lường!
Nhưng khi được Thánh Chủ Tề Hạo khiêm tốn hỏi thăm, đại bàng nhỏ cũng không thèm quan tâm.
"Nhìn không ra vì sao nó lại làm vậy à?"
Tần Ninh mỉm cười nói: "Nó đang tức giận, tức giận vì các ngươi không tôn trọng ta đấy!"
Thánh Chủ Tề Hạo nhìn Tần Ninh nhưng không trả lời.
Tức giận?
Xích Vũ Thiên Phong Điêu thủ hộ Tề gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316660/chuong-4411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.