"Trên thực tế, cũng không tính là xen vào chuyện bao đồng".
"Tề Bác đã đồng ý giúp ta tìm người, bây giờ bị người khác hại thành bộ dáng này, ta còn chưa tìm được người, đương nhiên phải khiến kẻ đã hại hắn ta phải trả giá đắt".
"Mà Tề Khánh vương gia là bệnh nhân của ta, vừa mới chữa khỏi được một nửa đã bị người ta giết chết rồi. Ta phải tìm kẻ giết ông ta tính sổ!"
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Đây cũng là chuyện của ta".
Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa xem như hoàn toàn hiểu được.
Nói cho cùng, tổ sư thúc chính là muốn xen vào chuyện này.
Nhan Như Họa khẽ nói: "Một đám mặt người dạ thú, nên bị giết, nên được quản lý".
"Không sai!"
Tấn Triết cũng nói: "Cho dù cái tên Thánh Chủ gì đó xuất hiện, chúng ta cũng phải đòi lại công bằng".
Giản Bác nhìn dáng vẻ lòng đầy căm phẫn của hai người, nội tâm thầm mắng vô sỉ.
"Yên tâm, ta tự có kế hoạch!"
Tần Ninh thì thầm nói: "Nếu Thánh Chủ Tề Hạo kia không xuất hiện thì thôi, nếu dám xuất hiện, ông ta không quỳ xuống nói lời xin lỗi thì sẽ không xong đâu!"
Nghe đến lời này ba người lạnh cả tim.
Quỳ xuống nói lời xin lỗi?
Tổ sư thúc nói khoác hơi quá đà rồi đấy!
Thánh Chủ của Đại Tề Thánh Quốc là một vị Thánh Vương.
Vô địch Thánh Vương.
Cho dù là sư tổ của bọn họ ở đây thì cũng không thể tự tiện nói như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316622/chuong-4373.html