Tề Ngọc Phong đứng bên ở cạnh, hắn ta nói một cách lạnh nhạt: “Muội muội của ta đã chết rồi!”
“Tề Ngọc Phong!”
Nghe thấy hắn ta nói như vậy, Tề Diệp đáp lại một cách lạnh lùng: “Ta hy vọng ngươi hiểu được rằng tiềm lực của Tề Diệp ta là vô hạn”.
“Muội muội của ngươi đã chết rồi? Ngươi vẫn còn đang day dứt chuyện muội muội của ngươi còn sống hay đã chết sao?”
“Còn nữa, trước khi chết, muội muội của ngươi có thể làm cho ta thỏa mãn, vậy là quá đủ rồi!”
“Ngươi…”, vào giờ phút này, sắc mặt của Tề Ngọc Phong phát lạnh.
Cùng lúc đó, trên lầu, tiếng bước chân vang lên.
Thập hoàng tử Tề Hạo Vũ trái ôm phải ấp, đi vào trong phòng, cười nói: “Một người phụ nữ mà thôi, chết thì cũng đã chết rồi!”
Lúc này, Tề Ngọc Phong khom lưng hành lễ với thập hoàng tử.
Hoàng tử vốn đã có thân phận tôn quý.
Huống chi vị thập hoàng tử này còn là đệ đệ ruột thịt của thất hoàng tử, thất hoàng tử xem hắn ta như là mạng sống của mình.
Lúc bấy giờ, thập hoàng tử nhìn về phía bốn người bọn họ, hắn ta cười nói: “Về sau, các ngươi đi theo thất ca của ta, chẳng phải là muốn gì được nấy hay sao?”
“Chỉ có điều thả Tề Tư Tư đi làm cho ta cảm thấy hơi tiếc nuối!”
Thập hoàng tử nói xong liền đẩy hai thiếu nữ đang ngồi bên cạnh hắn ta ra, liếm môi rồi cười mà nói rằng: “Thật là khiến người ta phải nhớ thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316607/chuong-4358.html